Ở hiền gặp lành, anh xe ôm bỗng thành tỷ phú
 
Một giấc mơ,  giấc mơ giữa đời thường. Người ta bảo ở hiền gặp lành cũng không sai mà.  Mà trong chính giải thưởng không tưởng lại đổi đời gia đình anh.

Anh Trần Văn Thọ, ở ấp 3, xã Nhựt Chánh, Long An bất ngờ trúng một chiếc ôtô khi tham gia chương trình nhạc chờ của nhà mạng. Chiếc ôtô có giá 1,4 tỷ được anh bán lại cho một chủ doanh nghiệp với giá 900 triệu.
Vận may bất ngờ. Nhưng mình lại thấy anh đã xử lý số tiền rất tốt, đúng mực, không hoang phí.
Hai tháng trôi qua, gia đình nhỏ của anh Thọ đã dần trở về cuộc sống bình thường từ trước đến nay. Anh vẫn rong ruổi với những chuyến xe ôm chở khách quanh huyện, các huyện lân cận và lên tận Sài Gòn. Có người kêu, anh Thọ lại đi ngay. Còn vợ anh vẫn đi làm công nhân ở một công ty gần nhà.
Mọi sinh hoạt vẫn vậy, nhưng số tiền “trong mơ” ấy đã giúp anh Thọ tươi tỉnh hẳn. Vẻ mệt mỏi, ủ dột ngày nào giờ đã được thay bằng niềm vui nơi khóe mắt cùng suy nghĩ: “Trời thương cho mình tiền, phải ráng làm ăn để giữ lấy”.
Người dượng, cũng là chủ quán cà phê nơi anh Thọ ngồi hằng ngày để đón khách đi xe ôm, tiếp chuyện: “Quen thân mới biết, từ ngày có tiền, vợ chồng vui vẻ làm ăn, còn nó đỡ hẳn chuyện nhậu nhẹt”.
900 triệu đồng làm cho người đàn ông đương thất chí bừng tỉnh. Thời cơ hàn, gia đình anh đã phải vay mượn khắp bà con chòm xóm để sống qua ngày.
Mang ơn họ, nhận tiền về, anh trả hết các khoản nợ nần vay mượn, những người nghèo khó anh tặng họ chút đỉnh. Rồi anh cười, thật thà tâm sự: “Trước đây tôi uống cà phê của dượng Bảy rồi trả sau, nhưng chưa bao giờ tui trả hết được cho dượng”.
Đến lúc này, anh Thọ cho biết mình mới thật sự cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Điều anh day dứt và trăn trở suốt 18 năm qua đã tạm nguôi ngoai.
“Ngày ấy gia đình nghèo khó quá. Vợ tui ra đi mang theo đứa con trai hơn 3 tuổi. Thôi nhau, tui cũng không có tiền cấp dưỡng cho con trai”, giọng anh Thọ nghe buồn buồn và như chùng xuống. Thương con nhưng anh bất lực vì không thể làm tròn nghĩa vụ của người cha. Chính vì thế, ngay sau khi nhận tiền thưởng, anh đã lên tòa đóng tiền cấp dưỡng cho con.
Số tiền còn lại anh Thọ gửi hết vào ngân hàng, tuyệt nhiên không mua sắm, phung phí vào bất cứ việc gì. “Tiền để trong túi thế nào cũng bay hết. Giờ một tháng coi như có thêm được tiền lãi gần bằng tiền lương của vợ, ổn định trước đã” – anh cho biết.
Nhìn con gái chạy từ nhà trên xuống nhà dưới, anh kể: “Cứ 6g30, tui chở vợ đến công ty cách nhà trọ 4 cây số, rồi chở con gái qua trường học. Sau đó đợi đón khách đi xe ôm. 10g15 tui rước con về đây (nhà mẹ anh Thọ – PV) để con ăn trưa. Hơn 1g chiều tui chở con đến lớp, tối lại đón con về bên nhà trọ”. Vì căn nhà của mẹ ruột quá chật, gần một năm nay anh Thọ đã thuê một căn nhà trọ ở ấp 1 để vợ tiện đi làm. Cứ sáng sáng anh lại chở vợ đi, con gái ngồi giữa líu lo. Anh bảo rằng đời thế là vui.
Anh Thọ thổ lộ: “Tui xưa giờ chạy xe ôm. Cả đời xe ôm rồi nên nói lấy tiền làm ăn kể cũng khó. Ngày trúng tiền, bà con ai cũng khuyên bảo đây là lộc trời cho, phải giữ lấy. Mỗi người trong đời nếu chăm chỉ thì cũng sẽ có cơ hội để sống ổn định. Giờ tui có cơ hội đó rồi, còn lại phải chăm chỉ nếu không thì dễ mất lắm”.
Rồi anh nhẩm tính: số tiền gửi ngân hàng, tiền lời hằng tháng hơn 2 triệu đồng sẽ dành phụ vào thu nhập xe ôm bấp bênh của anh. Đồng lương công nhân còm của vợ để chi tiêu trong gia đình, lo cho con gái đi học.
Sau đó, anh Thọ dự định sẽ kiếm miếng đất rẻ, cất căn nhà vừa đủ để cả nhà có chỗ che mưa che nắng. Số còn lại anh gửi thành tiền tiết kiệm để dành cho con gái của mình vào đại học.
